NGƯỜI BUÔN GIÓ
Hôm qua được tin chị Hà vợ anh Vũ tuyệt thực.
Thiên hạ biết nhiều về anh Vũ qua những gì anh đã làm cho xã hội, nhưng chị Hà thì ít. Bởi chị phải lo kiếm tiền, nuôi dạy hai đứa con, trông nom nhà cửa, văn phòng, công việc. Có lần mình đến chỗ chị, thấy chị bận rộn tíu tít, điện thoại , khách khứa mấy đám. Chị nhìn thấy mình than vãn luôn.
- Đấy em xem chị bận bao việc, cái ông kia có làm gì giúp đâu, bây giờ chỉ suốt ngày đơn khiếu nại với chính phủ, giờ lại đang viết đơn đấy.
Hôm mình được về, nghe vợ kể lúc mình trong đó, vợ mình chạy ngược xuôi tìm nơi giúp đỡ, sau cùng tìm thông tin trên mạng chỉ thấy văn phòng luật CHHV là có thể nhận giúp. Vợ mình đến đó gặp chị Hà trình bày xin giúp. Anh Vũ và chị Hà nghe xong, quay ra trao đổi bằng tiếng Pháp, tưởng vợ mình không biết, nhưng vợ mình nghe loáng thoáng cũng hiểu. Chị Hà nói anh Vũ là chuyện ai còn có thể từ chối, nhưng chuyện mấy đứa thanh niên này ( ý nói mình, cái Trang, mẹ Nấm) thì kiểu gì cũng phải nhận không tội nghiệp chúng nó. Hai người nói chuyện nhất trí xong, mới quay sang bảo vợ mình là phải làm hợp đồng theo đúng luật, văn phòng sẽ lấy mức giá thấp nhất, còn chuyện tiền bạc nếu vợ mình chưa có thì cứ để đó tính sau cũng được. Vợ mình khóc, nói còn con nhỏ, lại còn phải đi làm, giờ không biết thời gian sắp xếp thế nào để qua lại lo việc. Chị Hà nói riêng với em thì cứ gọi cửa nhà chị , kể cả nửa đêm chị cũng tiếp em. Trường hợp của em chị sẽ ưu tiên đặc biệt.
Hôm sau vợ mình chưa kịp đến làm hợp đồng bào chữa thì mình được về. Cảm cái tình nghĩa của chị Hà, mình đến cảm ơn. Khi nghe mình xưng tên, chị sững sờ ngắm mình, mắt chị rơm rớm , chị kéo vào nhà rót nước rồi hỏi han mấy ngày trong đó người ta cho ăn uống, đối xử thế nào. Vừa nghe chuyện mình chị vừa thở dài xót xa. Đúng là phụ nữ cảm tính, không như anh Vũ cứ oang oang luật thế này, luật thế kia.
Có hôm mình qua chơi, chị Hà bận rối rít, chị chỉ mấy người nông thôn đang ở văn phòng chị nói
- Chị nhiều việc lắm, em nhìn kìa, dân người ta bị lấy đất không còn gì để sống, khổ ơi là khổ.
Mình nhìn theo thấy mấy mấy người nông dân ăn mặc tồi tàn, chân họ đi đôi dép nhựa lê còn rách, quần áo sờn cũ. Họ lơ ngơ còn không biết mở cái cửa kính như thế nào. Chị nói
- Đấy dân còn bao nơi oan trái kêu cứu, cái ông kia toàn chuyện lớn đâu đâu, bảo phụ cùng để làm những cái thiết thực trước mắt đây này, cho dân đây này thì không làm, đơn từ với chúng nó ăn thua gì đâu mà cứ mải mê.
Đang nói thì đứa con vào bảo chuyện học hành gì gì nữa, chị quay sang nói cách giải quyết với con. Mình thấy chị bận quá bèn chào chị, chị có vẻ muốn giữ mình nói chuyện nhưng lại bận quá nên cứ ngập ngừng, mình ra cửa chị đi theo nói
- A dạo này còn viết gì không, chị thích đọc Đại Vệ của em lắm đấy. Dạo này chị bận quá cũng chả có thời gian xem mạng.
Chào chị xong, nghĩ nhân tiện sang phòng anh Vũ chơi. Phòng anh Vũ cách phòng chị Hà một phòng. Anh Vũ thấy mình vào nói một thôi một hồi .
- Đm tao nói cho mày nghe, đã là vì đất nước thì phải nói, chứ nếu có sao tao mất nhiều chứ, đm tao có công việc, có tiền, có danh dự của gia đình. Tao có phải thằng lông bông ngoài đường đâu. Có đứa bảo tao làm chính trị, đm nó chứ, làm chính trị ở cái nước này thì chỉ có vào Đảng. Còn ở ngoài mà nói thì làm đéo có thằng nào làm được đâu, toàn bị cho là chống phá bỏ tù hết. Cái ở đây là mình đứng trên địa vị người dân yêu nước, mình phải nói những gì mà thấy nguy hại cho đất nước. Tao đéo đảng phái nào hết, thằng nào làm sai là mình phải nói cho nó chừa đi, thế dân mới đỡ khổ, nước mới mạnh được.
Gia đình nhà Hà Vũ mang chút hơi hướng cái nếp sống thưở xưa của những ông đồ, ông tú. Chồng thì mải mê bàn chuyện thế sự đao to búa lớn, vợ thì tần tảo ruộng vườn, con gà con lợn. Tất nhiên thời nay thì chị Hà không nuôi gà hay làm ruộng, nhưng kiểu chị chăm lo việc gia đình, thu nhập thì cũng tương tự như thế.
Hôm nào vợ mình đến nhờ chị giúp , hôm nay lại đến lượt chị, không biết chị nhờ ai để giúp cho chồng mình, người ta có hết lòng như chị đã hết lòng giúp cho người vợ khác không ?. Mình chẳng là gì để giúp được chị, nghe thấy chị đang tuyệt thực vì chuyện của chồng chị mà buồn ê chề.
Lại nghe chuyện thiên hạ đồn thổi, nào là anh Vũ là dây của ông Tổng, ông nọ, ông kia. Thật là thiên hạ vô cùng, chỉ nhìn mấy cái ảnh mà luận đủ kiểu. Nếu anh Vũ có dây như thế thì bây giờ anh ý đã là bộ trưởng văn hóa rồi chứ chả cần ra tổ dân phố lấy ý kiến. Mà thực chất chuyện anh ý ra ứng cử bộ trưởng anh ý đâu có hoang tưởng đến mức sẽ được chấp nhận. Có điều anh Vũ làm thế để thực tập cho thiên hạ biết về luật pháp, hiến pháp công dân có quyền được làm thế.
Thôi thì kệ thiên hạ, mỗi người đưa ý kiến có động cơ riêng, yêu mến, thù ghét, ganh tị mỗi người một kiểu. Mình chỉ quý anh Vũ thẳng tính và chị Hà sống rất tình cảm, một người vợ chiều chồng, một người mẹ yêu thương con và một người phụ nữ sẵn sàng chia sẻ tình cảm, giúp đỡ với những người phụ nữ khác như vợ mình hay mấy chị nông dân nghèo khổ.
Cầu mong cho chị được bình an, lúc nào cũng nhớ tấm lòng của chị với gia đình em lúc em hoạn nạn.
Người Buôn Gió